Đối với một số người, những bản nhạc của Hisaishi có thể khá giống với Claude Debussy – một nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng trong thời gian cuối thế kỉ 19, đầu thế kỉ 20. Ông cũng là một trong những người tiên phong cho trường phái âm nhạc ấn tượng, đi ngược lại với “thời kì lãng mạn” khi ấy.
Thay vì khám phá thêm về sự hoà hợp trong âm điệu và tiếp nối cội nguồn của phong cách âm nhạc trong thời kì lãng mạn, các bản nhạc theo trường phái ấn tượng lại tập trung nhiều về tone và tổng thể của cả bản nhạc hơn là sự sắp xếp tỉ mỉ trong từng giai điệu.
Các bản nhạc này cũng sẽ không theo những tiêu chuẩn đã tồn tại hàng trăm năm, mà sẽ sử dụng nhiều cách kết hợp khác nhau nhằm khám phá ra những giai điệu mới. Vì vậy, khi nghe những bản nhạc của Debussy, ta cảm giác như chúng không đi theo một phương hướng cụ thể nào mà rất khác lạ. Giai điệu ấy khiến cho ta có cảm giác bình yên, thoát tục và tuyệt đẹp.
Những bản nhạc của Hisaishi cũng sử dụng các kĩ thuật tương tự như trong nhạc của Debussy nhưng lại có một vài biến đổi của riêng ông. Ta cũng có thể thấy được nét đương đồng giữa nhạc do Hisaishi biên soạn và nhạc thể loại Modal Jazz từ những năm 1960 ( khởi nguồn của dòng nhạc này là nhạc Blues, một dòng nhạc có giai điệu khá hay và êm tai.
Nhưng chỉ những điều ấy vẫn chưa thể nói hết được lí do vì sao nhạc của Joe Hisaishi lại đặc biệt đến vậy. Ngoài những ảnh hưởng từ âm nhạc phương Tây, trong nhạc của ông còn có phần nào âm hưởng của âm nhạc Nhật Bản truyền thống. Mọi giai điệu ông tạo ra đều có thể liên hệ được với nhạc truyền thống của Nhật.
Các bản nhạc Nhật cổ thường có một kết thúc khá lạ đối với người hay nghe hoặc đã quen với các bản nhạc của Tây Âu. Chúng có kết thúc khiến họ cảm thấy như bị bỏ ngỏ, như thể đó chưa phải là cái kết thực sự. Và Hisaishi cũng đã sử dụng cách kết thúc, âm hưởng của những bản nhạc truyền thống ấy cho các tác phẩm của mình.
Tất cả những điều đó đã làm nên nét đẹp trong nhạc của Joe Hisaishi, nét đẹp được tạo nên bởi sự hoà trộn giữa văn hoá âm nhạc Tây Âu và Nhật Bản.