Bộ phim Don’t look up có thể hiểu như 1 phim hài châm biếm, cũng là 1 phim đề tài thảm họa tận thế, cũng là 1 phim về chính trị, thực trạng xã hội, còn có thể xem là một phim gia đình. Vâng, 1 bộ phim ôm đồm quá nhiều quá nhiều yếu tố, thông thường với tôi, đó là dấu hiệu cảnh báo cho 1 bộ phim thảm họa về nội dung.
Nhưng thật bất ngờ, khi bộ phim kết thúc, tôi lại rưng rưng nước mắt mà hài lòng, rồi gật gù thấu hiểu bảo sao kịch bản này lại gom được dàn sao khó tính như Leo, Jennifer, Meryl Streep…
Điểm nổi bật
Là một phim bao gồm tất cả những thể loại. Có thể nói, vài phút đầu, tôi đã tưởng đây là 1 bộ phim về đề tài thảm họa tận thế – thể loại mà tôi rất yêu thích, thêm vào thông tin dàn diễn viên, tôi vô cùng trông đợi cho đến những giây tiếp theo bộ phim nhanh chóng biến chuyển thành 1 bộ dark comedy châm biếm hài hước.
Và qua hơn 2h30p, một câu chuyện chấm biếm về những vấn đề chính trị ở nước Mỹ (sự chia rẽ nội bộ dân tộc, những lời nói dối trong các kì vận động tranh cử, lợi ích nhóm…), cũng như những mảng tối của cuộc sống hiện tại (khi công nghệ dần làm chủ cuộc sống của con người, khi chiếc điện thoại nhỏ có quá nhiều quyền lực, khi con người chỉ chú trọng những tương tác trên mạng xã hội mà bỏ qua sự thật phía sau, khi nhà tư bản chỉ chăm chăm làm giàu cho chính bản thân),
và cả câu chuyện về gia đình (về sự hào nhoáng làm nền tảng cho những cuộc ngoại tình, về tình thân, tình yêu thương…) và món tráng miệng cuối của bữa tiệc bộ phim này mang lại còn có 1 chút khoa học viễn tưởng. Tất cả, bất ngờ lại đủ 1 trải nghiệm hoàn thiện chỉ trong 1 bộ phim.
Nội dung trong Don’t look up đa tầng đa mảng, dù truyền tải rất nhiều quan điểm có phần nặng nề nhưng dưới cách thể hiện hài hước đã phần nào giảm nhẹ sự khó chịu cho người xem (tôi) ở những chi tiết vô cùng gây ức chế của mạch phim và thu hút tôi kiên nhẫn xem tiếp.
Hơi 1 chút tục tĩu, hơi một chút lố lăng (đặc điểm chính của dạng hài Mỹ) nhưng mọi thứ đều vừa phải, để cho tôi – một người chưa bao giờ là fan của thể loại Comedy Mỹ vẫn vui vẻ cưới nhếch môi. Hơi 1 chút trầm buồn, cách thức chuyển cảnh và chèn những hình ảnh thiên nhiên đơn thuần, đối lập giữa những tình tiết rối ren hài hước trong phim để luôn gợi nhớ cho người xem thảm cảnh sẽ diễn ra (với tôi là cả trong phim và đời thật)
Diễn xuất chắc chắc không phải là vấn đề cần bàn cãi khi chỉ cần nhìn list tên diễn viên. và Spoil nhẹ là ca khúc của Arian Grande trong phim thì hay vler.
Nhược điểm
Chỉ duy nhất 1 sự khó chịu duy nhất mãi khi hết phim mà tôi không thể gỡ bỏ được. Dù xây dựng hình tượng tổng thống chuẩn “blonde girl” (nghĩa là những cô nàng tóc vàng xinh đẹp mà não phẳng) nhằm tạo tiền đề cho nhiều bối cảnh châm biến. Nhưng vì sao lại chọn thể hiện châm biếm 1 Nữ tổng thống với những ngụ ý như bất tài, tham lam, ích kỉ…
Nếu người xem có quan điểm mở rộng họ có thể hiểu chung chung là tượng trưng cả 1 nền chính trị. Nhưng với những cái đầu đặc sệt bùn đất ăn sâu tư tưởng phân biệt nữ giới, thì khác nào hình tượng này lại càng đẩy sâu, ủng hộ, nhấn mạnh cho những tư tưởng đó. (Cụ thể: phụ nữ thì bất tài, tham lam, ngu ngốc, ích kỷ – không thích hợp lãnh đạo.
Điều này cứ vẫn vơ mãi trong đầu tôi và vai diễn lại được thể hiện bởi Meryl Streep – người đã khiến tôi rưng rưng vì bài speech đậm tính tự hào của bà ở giải Quả cầu vàng năm nào.
Anyway, dù sao Don’t look up vẫn là 1 bộ phim đáng để trải nghiệm và nghiền ngẫm.