Review Phim “The Black Phone 2” – Khi ác quỷ hồi sinh giữa vùng băng giá
Bộ phim kinh dị “The Black Phone” (2021) từng khép lại khá trọn vẹn, khi kẻ sát nhân hàng loạt The Grabber – do Ethan Hawke thủ vai – bị tiêu diệt bởi cậu bé sống sót Finney. Vì vậy, việc xuất hiện phần tiếp theo khiến nhiều người hoài nghi: câu chuyện có còn gì để kể? Tuy nhiên, đạo diễn Scott Derrickson và biên kịch C. Robert Cargill đã chứng minh họ vẫn có thể mở rộng thế giới đó theo hướng táo bạo và hấp dẫn – với “The Black Phone 2”, một tác phẩm đẫm máu, mang đậm hơi thở của loạt phim kinh điển “A Nightmare on Elm Street”.

Câu chuyện mở rộng sau nỗi ám ảnh
Bối cảnh phim được đặt vào năm 1982, vài năm sau sự kiện Finney (do Mason Thames đảm nhận) giết chết The Grabber và trở thành người sống sót duy nhất. Giờ đây, Finney là một thiếu niên đầy giận dữ, cố gắng quên đi ký ức kinh hoàng bằng ma túy và bạo lực học đường. Tuy nhiên, tiếng chuông điện thoại – biểu tượng ám ảnh của phần trước – vẫn không ngừng vang lên trong cuộc đời cậu.
Trọng tâm lần này lại rơi vào Gwen (Madeleine McGraw) – cô em gái có khả năng ngoại cảm. Gwen bắt đầu gặp những ảo ảnh đáng sợ: những đứa trẻ bị giết hại nằm dưới hồ băng, khắc chữ trên lớp băng lạnh giá, cùng hình ảnh chiếc điện thoại kêu vang trong giấc mơ. Phong cách quay phim của Par M. Ekberg tái hiện những giấc mộng này bằng chất liệu hình ảnh như băng VHS của thập niên 1980 – mờ đục, nhiễu, và đầy rùng rợn.

Trong một giấc mơ, Gwen nghe thấy giọng nói của mẹ – người từng trải qua những linh cảm tương tự trước khi qua đời. Manh mối dẫn cô, Finney và bạn trai mới của cô – Ernesto (Miguel Mora) – đến một trại nghỉ đông có tên Alpine Lake, nơi mẹ Gwen từng làm cố vấn vào những năm 1950. Tuyết trắng bao phủ mọi lối đi, và họ buộc phải đối mặt với những bí ẩn đen tối đang chờ đợi, cùng người quản lý trại (Demian Bichir) và cô cháu gái Mustang (Arianna Rivas).
Khi cơn ác mộng trở lại
“The Black Phone 2” mang đến một trải nghiệm kinh dị hiếm thấy ở dòng phim thương mại, khi không ngại khắc họa nỗi kinh hoàng của trẻ em. Các cảnh trong mơ của Gwen thực sự khiến người xem lạnh sống lưng – trong đó có phân đoạn khuôn mặt bị cắt đôi bởi tấm kính, vẫn còn cử động. Derrickson chứng tỏ ông hiểu rõ cách tạo nên nỗi sợ bằng hình ảnh và nhịp điệu, không cần đến những cú hù dọa rẻ tiền.
Đặc biệt, phim chứa đựng hai trường đoạn đỉnh cao mà ngay cả Wes Craven – “cha đẻ” của Freddy Krueger – hẳn cũng sẽ tán thưởng:
Một cảnh trong nhà bếp, nơi mối liên hệ giữa The Grabber và Freddy được thể hiện rõ rệt.
Một trận đối đầu trong buồng điện thoại giữa bão tuyết, nơi Gwen bị tấn công bởi linh hồn Grabber trong cơn ác mộng đầy máu.
Derrickson không chỉ sao chép “A Nightmare on Elm Street” mà còn tái diễn giải nó bằng ngôn ngữ điện ảnh riêng – vừa tri ân, vừa sáng tạo.

Khác với phần đầu mang tính sinh tồn, “The Black Phone 2” mở rộng quy mô thành cuộc chiến giữa thiện và ác, với yếu tố tôn giáo Công giáo được lồng ghép sâu sắc. Gwen tin vào Chúa, vào mẹ mình trên thiên đàng, và niềm tin đó trở thành vũ khí đối đầu với ác quỷ. Dù phim đôi lúc hơi sa đà vào phần giải thích cặn kẽ về quá khứ và mục tiêu của nhân vật, nó vẫn duy trì được bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt giữa khung cảnh tuyết trắng lạnh lẽo.
Cái kết ám ảnh
Đoạn cao trào cuối phim trên mặt băng là một trận chiến thị giác ngoạn mục, gợi nhớ đến những tác phẩm kinh điển như “Curtains” hay “Dream Warriors”. Người xem lớn tuổi sẽ nhận ra vô số ẩn ý hoài niệm, trong khi khán giả trẻ – dù chưa từng biết đến Freddy Krueger – vẫn sẽ bị cuốn hút bởi cuộc chiến sinh tử của các nhân vật.
Bởi vì giờ đây, họ không cần Freddy nữa – họ có The Grabber.


