Mùi cỏ cháy – Tiếng vọng từ tuổi hai mươi
Có những bộ phim không chỉ để xem, mà để nhớ. Mùi cỏ cháy (2012) là một bộ phim như thế – một lát cắt từ quá khứ bi tráng, nơi Thành cổ Quảng Trị đã hóa thành nghĩa trang tuổi trẻ của cả một thế hệ.
Nếu gần đây khán giả rưng rưng với bộ phim “Mưa đỏ“, thì hơn một thập kỷ trước, bộ phim “Mùi cỏ cháy” (2012) đã trở thành dấu mốc khó phai, vang vọng 81 ngày đêm máu lửa ở Thành cổ Quảng Trị.
Tuổi hai mươi gửi lại chiến trường
Bốn chàng sinh viên – Hoàng, Thành, Thăng, Long – rời giảng đường Hà Nội, mang theo những giấc mơ còn dang dở. Đáng lẽ, họ sẽ tiếp tục những năm tháng sách vở, yêu đương, viết tiếp những trang đời tuổi trẻ. Nhưng chiến tranh đã gọi, và họ đã lên đường không do dự.

Trong số ấy, chỉ có Hoàng còn sống để trở về sau ngày toàn thắng. Ba người bạn mãi mãi ở lại với đất đỏ Quảng Trị, mang theo tuổi mười chín, đôi mươi dừng lại vĩnh viễn. Câu chuyện của họ không phải riêng ai, mà là chân dung của một thế hệ – thế hệ sẵn sàng hiến dâng tất cả cho Tổ quốc, ngay cả khi cái chết luôn ở ngay trước mặt.
Hương khét của ký ức
Tên phim – Mùi cỏ cháy – vừa giản dị vừa ám ảnh. Nó gợi ra hương khét của bom đạn, của lửa thiêu rụi cỏ cây. Nhưng đó cũng là hương ký ức, một ký ức mà dân tộc không thể nào quên.

Trong từng thước phim, khán giả như nghe thấy tiếng bom rền, thấy dòng Thạch Hãn nhuộm đỏ, thấy những nhành cỏ cháy lại xanh sau tàn lửa. Sự sống và cái chết đan xen, phũ phàng mà hiên ngang. Không có sự bi lụy, chỉ có cảm giác bất tử của lý tưởng, của tình đồng đội, của khát vọng sống dâng hiến.
Khi bạn ngã xuống, tượng đài rơi lệ
Cao trào của phim khiến người xem nhói lòng: Long ngã xuống giữa dòng sông, Thăng hy sinh khi giữ cho liên lạc không đứt đoạn, Thành ngăn giặc cắm cờ mà không kịp quay về… Mỗi lần một người rời đi, bức tượng cô gái nơi công viên Thống Nhất lại rơi lệ bằng máu – như một lời tiễn biệt lặng lẽ.

“Bốn người đi, vì sao chỉ một người trở về?” – câu hỏi ấy day dứt, như tiếng vọng mãi không dừng. Hoàng sống sót, mang theo trách nhiệm sống thay, kể thay cho những người bạn đã nằm xuống.
Di sản của những mùa cỏ cháy
Hơn mười năm đã qua, Mùi cỏ cháy vẫn khiến người ta nghẹn ngào. Bộ phim nhắc nhở rằng: hòa bình hôm nay không tự nhiên mà có. Nó được viết bằng máu, bằng tuổi xuân của biết bao thế hệ.
“Mùi cỏ cháy” không chỉ là phim. Đó là tiếng gọi từ quá khứ, là mùi ký ức chưa bao giờ tắt. Đó là khúc tráng ca vừa bi thương vừa kiêu hãnh, để hôm nay chúng ta biết cúi đầu tri ân và ngẩng cao đầu mà sống.


