Tính đến năm 2025, dường như không có câu chuyện dân gian nào được chuyển thể nhiều lần như huyền thoại Robin Hood. Trong bối cảnh các tác phẩm chuyển thể từ truyện cổ tích và văn học kinh điển ngày càng “phá cách” với nguyên tác nhằm chiều lòng khán giả đã mệt mỏi với những câu chuyện quen thuộc, “Robin Hood” của MGM+ lại đi theo hướng ngược lại. Bộ phim gạt bỏ gần như mọi yếu tố dư thừa, mang đến một phiên bản Robin Hood có cảm giác như bước ra từ một kỷ nguyên truyền hình khác – vừa đáng trân trọng, vừa gây tranh cãi.

Lấy bối cảnh năm 1186, series khắc họa nước Anh sau cuộc xâm lược của người Norman, khi Kitô giáo được áp đặt lên người Saxon và vùng đất của họ. Khán giả theo dõi hành trình của một cậu bé lớn lên cùng những câu chuyện về các vị thần cổ xưa, được dạy rằng gia đình mình đã bị tước đoạt nhà cửa và tước vị. Cậu bé ấy sau này trở thành Robin “Rob” Locksley (Jack Patten) – người được cả đồng minh lẫn kẻ thù gọi là Robin Hood – một người đàn ông khao khát tìm chỗ đứng trong một thế giới luôn tìm cách đè bẹp anh và những người anh yêu thương. Sau một mất mát tàn khốc, Rob buộc phải tự mình đứng lên thách thức trật tự chính trị đương thời, khơi mào cho một làn sóng nổi dậy có thể làm rung chuyển nền móng nước Anh.

Khác với nhiều phiên bản Robin Hood trong vài thập kỷ gần đây, series của MGM+ đặc biệt quan tâm đến các vấn đề về chủ quyền và quyền sở hữu. Phiên bản này thể hiện rõ lập trường chính trị của nhân vật chính, cho thấy Rob không chỉ cấp tiến trong bối cảnh lịch sử của mình mà còn gây tiếng vang ngay cả với khán giả hiện đại. Đây là một chủ đề tươi mới, gắn chặt với cốt lõi của huyền thoại Robin Hood, và dù bộ phim tồn tại nhiều khuyết điểm – thậm chí có những điểm gây khó chịu đến mức làm xói mòn thiện cảm – tinh thần đó vẫn không thể bị dập tắt hoàn toàn.

Trong một thế giới hậu Game of Thrones, các series lấy bối cảnh trung cổ khó tránh khỏi việc bị so sánh với tượng đài này. Nhưng nơi Thrones thành công trong việc cân bằng giữa các mối quan hệ cá nhân và những cảnh hành động mãn nhãn, thì Robin Hood lại chật vật. Những mối tình thiếu sức hút và các âm mưu chính trị khá nông khiến bộ phim khó giữ chân người xem. Phải đến khi nhóm Merry Men của Rob hội tụ – gồm Drew (Matija Gredić), Henry (Mihailo Lazić), Ralph Miller (Erica Ford), Little John (Marcus Fraser), Friar Tuck (Angus Castle-Doughty) và Spragart (Ryan Gage) – câu chuyện mới thực sự trở nên sống động.
Chính nhóm nhân vật “dị hợm” này tạo nên mối liên kết đáng tin cậy và hấp dẫn, khiến series thú vị hơn hẳn mỗi khi họ xuất hiện. Ở cốt lõi, Robin Hood luôn là câu chuyện về sức mạnh và tình yêu trong cộng đồng – một khía cạnh thường bị các phiên bản Hollywood hy sinh để ưu tiên hành động. Ở đây, “gia đình được tìm thấy” mới là trái tim của bộ phim, vượt trội hơn hẳn những âm mưu chính trị của giới quý tộc mà series cố kéo dài suốt 10 tập. May mắn thay, ngay cả khi kịch bản chệch hướng, Robin Hood vẫn gây ấn tượng mạnh nhờ khả năng tái hiện thời kỳ lịch sử qua hình ảnh và âm nhạc.

Các cảnh quay ban ngày khá nhạt nhòa, với những bối cảnh đất đá hoang vu phơi bày hạn chế về ngân sách. Nhưng khi màn đêm buông xuống, bộ phim thực sự tỏa sáng. Nhà quay phim Ivan Kostić cho thấy sự am hiểu tinh tế trong cách chiếu sáng và bố cục, tạo nên những khung hình ngập tràn ánh nến và lửa trại, làm nổi bật các sảnh đường quý tộc, khuôn mặt nhân vật cùng những bộ trang phục, trang sức vàng bạc được chế tác công phu.
Kết hợp với phần nhạc nền xuất sắc của Federico Jusid – nơi tiếng đàn dây lúc thì ngân nga, lúc thì dồn dập – Robin Hood dễ dàng mê hoặc người xem bằng mặt hình thức, ngay cả khi cốt truyện bắt đầu trượt khỏi tầm kiểm soát. Tuy nhiên, ngoài hình ảnh ban đêm và âm nhạc, phần còn lại của series lại tạo cảm giác xa cách. Một rào cản vô hình khiến khán giả khó thực sự hòa mình vào câu chuyện, dẫn đến một mạch kể cứng nhắc, không đạt được tầm vóc mà một tác phẩm được trau chuốt đến vậy xứng đáng có.
Với việc dễ bị gắn mác “Game of Thrones không có phép thuật”, các mối quan hệ tình cảm – và thậm chí cả tình bạn – trong Robin Hood thiếu đi phản ứng hóa học cần thiết để trở nên chân thật. Những khoảnh khắc nhỏ giữa nhóm nhân vật chính thường bị hy sinh cho các nỗ lực xây dựng thế giới không phù hợp với một câu chuyện vốn nên mang quy mô gần gũi hơn. Khi lý tưởng của Rob ngày càng lan rộng, bộ phim dần đánh mất điều từng khiến nó hấp dẫn, trở nên phình to quá mức. Đến cuối 10 tập của mùa đầu tiên, Robin Hood bị kéo căng đến mức khó có thể biện minh cho sự tồn tại của chính mình, dù nó vẫn là một tác phẩm đẹp về mặt hình ảnh và giàu tham vọng.


